Thời
gian vẫn cứ trôi, mặc cho người ta có nhận thấy hay vô tình lãng quên, ngồi một
mình cùng ly café sữa, có chút ngọt, chút đắng chợt nhìn lại. Cuộc sống này thật
giống một chuyến đi dài mang nhiều trắc trở và cạm bẫy khó lường còn những chuyến
đi lại cho ta những trải nghiệm để nhìn rõ hơn về cuộc sống. Những chuyến đi
cho ta hiểu rõ về những cảm giác, những hoàn cảnh mà trong cuộc sống bộn bề,
khi đối mặt ta đã không thể nhận ra.
Tôi
nhớ những câu thơ của Xuân Diệu:
Xuân
đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân
còn non nghĩa là xuân sẽ già
Và
xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
Lòng
tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
Không
cho dài thời trẻ của nhân gian
Tôi
đã từng không hiểu tại sao Xuân Diệu lại vội vã, thèm thuồng, ngấu nghiến tuổi
xuân của mình như vậy, rồi lại có nỗi khát khao vô tận muốn kéo dài tuổi xuân.
Con người sống rồi chết đi, đó không phải là quy luật của cuộc sống này hay
sao? Phải chăng Xuân Diệu đã quá tham lam khi muốn cưỡng lại điều tự nhiên đó? Nhưng
đến giờ, tôi lại thấy ngưỡng mộ cái ham muốn vô lí ấy, tuổi xuân của ông có vô
vàn điều làm ông ham muốn, thèm khát và ông đã lấy ham muốn đó sống hết cuộc đời
mình. Tôi và chúng ta đang sống trong cái tuổi mà ông đã sống, sống hết mình
nhưng liệu có mấy ai đã từng như ông, sống bởi sợ một ngày tuổi xuân qua đi.
Tôi
và bạn hiện đang nắm giữ tuổi trẻ của mình, chúng ta có một đôi chân đủ khoẻ mạnh
để thực hiện những chuyến đi, để đến những nơi mình chưa đến, có đủ nhận thức để
bước đi tìm hiểu thế giới xung quanh ta, từ những vùng núi đồi hoang sơ đến biển
cả rộng lớn. Vậy tại sao phải ngại ngần tận hưởng cuộc sống ở những vùng đất lạ,
để ngắm nhìn cuộc sống, ngắm nhìn những cảnh vật trước giờ vẫn chỉ thấy trên mặt
phẳng hai chiều. Đừng lãng phí tuổi xuân của mình, hãy đi để thấm thía cuộc sống
này hơn.
Cuộc
sống là những thách thức buộc ta phải trải qua, có nhiều lúc bạn phải đi bộ một
mình trên con đường dài mà không biết nó dài bao nhiêu, không biết điều gì sẽ xảy
ra. Khi đôi chân đã mỏi rã rời, bạn cảm thấy mình cần giúp đỡ, nhưng trên con
đường ấy bạn dường như bị vô hình đối với tất cả mọi người, không ai quan tâm đến
sự cầu cứu của bạn, bạn cảm thấy thất vọng và buồn tủi. Và rồi bạn chợt nhìn thấy
đích đến của mình, như sau cơn mưa đã có cầu vồng xuất hiện, sự tự tin, mạnh mẽ
đã trở về để mọi sự mệt mỏi tan biến. Cuộc sống này cũng như vậy, không phải
lúc nào bạn cũng có những người thân bên cạnh, sẽ có lúc bạn phải tự mình bước
đi trên con đường tương lai của bạn, có thể bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, cô đơn
nhưng nếu bạn kiên trì bước tiếp, thành công sẽ đến với bạn. Khi bạn đến với một
vùng đất mới, đừng ngại ngần và sợ hãi, hãy cầm một tấm bản đồ lên và đi. Cuộc
sống này đầy sự lạ lẫm, đi sẽ giúp bạn học cách thích nghi với những điều mới lạ,
có sẽ bạn sẽ tìm được nhiều điều thú vị hơn khi đi lạc đường ở đó chẳng hạn. Đừng
sợ đi sai con đường đã định sẵn như sợ hãi đi nhầm đường ở vùng đất xa lạ đó,
đôi khi những ngã rẽ bất ngờ sẽ mang đến cho bạn nhiều cơ hội mới thú vị hơn.
Chỉ cần bạn luôn giữ chặt niềm tin, lập trường và mục tiêu đúng đắn, bạn sẽ nắm
chắc được tấm bản đồ trong tay và sẽ không bao giờ lạc đường trong cuộc sống.
Nếu
đã đi, hãy tìm ra biển khơi, nơi bạn sẽ thấy cuộc sống đầy sóng gió để biết rằng,
muốn đi xa phải vượt qua nhiều khó khăn trắc trở đó. Biển sẽ cho bạn cảm giác mạnh
mẽ bởi những con sóng xô bờ, cảm giác dịu êm khi nhìn mặt biển ngoài xa. Nhưng
nó cũng sẽ dạy cho bạn, cuộc sống này luôn có những cơn sóng ngầm dữ dội, phải
luôn thận trọng, đừng buông thả dù là những việc nhìn thấy dễ dàng. Hãy tìm và
leo lên ngọn núi cao để hiểu được rằng, muốn đi lên cao sẽ phải gặp vấp ngã, bạn
phải học cách đứng dậy sau vấp ngã nếu muốn tìm thấy thành công. “Trên con đường
đi đến thành công, không bao giờ có dấu chân của những kẻ lười nhác.” Và khi
lên được ngọn núi, đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất bạn được tận hưởng và chạm
lên bầu trời cao rộng.
Càng
đi bạn sẽ càng thấy cuộc sống có rất nhiều điều cho ta khám phá. Khi còn đang
trẻ, đang có thời gian, đang có sức sống nhất thì: “Hãy đi, vì cuộc đời này là
những chuyến đi”.